Đến hẹn lại lên, từ những ngày đầu tháng 10, mình bắt đầu để ý nhiều hơn đến những thay đổi nhỏ của đất trời. Buổi sớm ở Hướng Phùng – Quảng Trị thường se lạnh, sương vẫn còn đọng trên lá cà phê, rủ xuống từng giọt tinh khiết. Cây cà phê lúc này đã trĩu quả, từng chùm từng chùm đỏ rực giữa nền xanh mướt của lá – một cảnh tượng đẹp mê hồn.

Tháng 11 về, vườn cà phê như chuyển mình, báo hiệu mùa vụ đã thực sự bắt đầu. Nhìn thấy những trái cà phê chín mọng là thấy cả một năm nắng mưa cực nhọc của đất và người. Hái từng chùm quả đỏ, nghe tiếng hạt cà phê rơi lộp độp vào rổ, mình mới hiểu rõ hơn cái gọi là “thành quả” – là những nỗ lực kết tinh, là mùa vàng mà người làm nông chờ đợi suốt một năm.

Mùa thu hoạch cà phê đến, mình thấy biết ơn sự ban tặng của đất trời. Cứ mỗi mùa như vậy, nhịp sống của bà con lại sôi nổi hơn, tiếng cười nói vang lên trên những nẻo đường đất đỏ dẫn vào rẫy cà phê.


